Không phải lúc nào ta cũng cao đẹp và quảng đại. Có những ngày ta chỉ là một cái bóng nhỏ của sân si và vài nỗi niềm thầm lặng.
Có một chuyện mà mình đã giấu rất lâu, không phải vì xấu hổ, mà vì chẳng biết nên gọi tên nó là gì cho đúng.
Đó là khoảng thời gian mình đã từng ghen tị với một người rất thân. Một người mà nếu có ai hỏi “cậu quý ai nhất trong đám bạn ?”, mình sẽ không ngần ngại mà gọi tên người đó. Thế nhưng chính với người ấy, mình lại từng thấy trong lòng mình có một cảm xúc… không đẹp.
Không gay gắt, không đố kỵ, không có chuyện chơi xấu hay nói xấu. Mình vẫn là mình trong mắt mọi người, vẫn là người chừng mực, biết điều và sống chậm. Nhưng trong một góc nhỏ, rất nhỏ nơi mình không dám mở đèn soi tới, có một đốm mệt mỏi cứ âm ỉ. Nó không phải là ganh ghét cay nghiệt, mà là nhìn thấy cậu ấy được yêu mến, được công nhận, được nhắc tên, được trao cơ hội, và trong một khoảnh khắc mơ hồ, mình tự hỏi: “Còn mình thì sao ?”
***
Cậu ấy có rất nhiều điều khiến người khác yêu mến. Thật lòng mà nói, mình cũng từng tự hào khi đi cạnh người bạn này. Cậu ấy thông minh, nói chuyện duyên dáng, vừa đủ năng lượng, vừa đủ tinh tế. Người mà bất cứ ai gặp cũng sẽ muốn thân, người mà thầy cô tin tưởng, bạn bè dựa vào, người lớn quý mến. Ban đầu, tất cả những điều đó khiến mình ngưỡng mộ, rồi dần dần, mình bắt đầu thấy mình bị lu mờ. Trong những cuộc trò chuyện, mình trở thành người lắng nghe. Trong những chuyến đi chơi, mình là người đi kèm. Trong những lời khen tặng, cái tên được gọi chưa bao giờ là mình.
Khoảng thời gian đó là vào năm ba đại học. Cái năm mà mọi người bắt đầu có định hướng rõ ràng hơn, còn mình thì vẫn loay hoay với việc bản thân thật sự giỏi điều gì. Cậu ấy khi ấy vừa được chọn làm chủ nhiệm một câu lạc bộ học thuật có tiếng, lại vừa nhận học bổng toàn phần đi trao đổi nước ngoài. Trong khi mình thì bị từ chối một suất cộng tác viên truyền thông, thậm chí còn không qua vòng hồ sơ. Mình cười hề hề cho qua, nhưng đêm về thì thấy bản thân đúng là không khá lên được.
Có vài lần mình còn nhớ rõ. Lần đó là sinh nhật cậu ấy, mọi người trong nhóm hẹn nhau chuẩn bị một món quà chung, rồi còn làm một video tổng hợp lời chúc gửi riêng. Mình cũng tham gia, cũng cười, cũng đóng góp. Nhưng trong một khoảnh khắc, mình nhận ra: chưa từng ai làm điều ấy cho mình. Lúc sinh nhật mình, chỉ là vài tin nhắn, vài câu chúc xã giao. Không ai quên, nhưng cũng không ai nhớ thật sâu đậm.
Một lần khác tụi mình tham gia một hoạt động ở trường, cậu ấy được chọn làm nhóm trưởng, còn mình thì không. Mình biết là cậu ấy xứng đáng, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác như mình đang mãi là người đứng sau một ánh đèn, soi sáng cho người khác nhưng không bao giờ tự được sáng lên.
Mình không trách cậu ấy, cậu ấy không làm gì sai cả. Nhưng trong lòng mình bắt đầu có những buổi tối đầy im lặng.
Mình nhớ một lần ngồi giữa đám bạn, mọi người rôm rả kể chuyện về cậu ấy. Tự nhiên mình thấy tim mình trũng xuống như một vũng nước sau mưa. Không ai làm gì mình cả, nhưng mình đã thấy mình lặng đi như một người đứng ngoài cửa nhìn vào căn phòng ấm cúng, biết là không ai khóa cửa mà vẫn không dám bước vào.
***
Rồi mình bắt đầu tự trách. Rằng sao lại xấu tính thế, sao lại ghen tị với người mình rất mực quý mến. Rằng làm gì có lý do nào chính đáng cho cảm xúc ấy. Mình đã tự khước từ nỗi lòng của mình như một vết xước nhỏ trên bàn gỗ đẹp. MÌnh muốn che nó đi, phủ khăn lên, như thể không nhìn thấy là nó sẽ tự lành. Nhưng bạn biết không, cảm xúc không phải là thứ bịt mắt là nó biến mất. Càng chối bỏ, nó càng âm ỉ. Càng phủ khăn, vết xước càng mục ruỗng bên dưới.
Có một lần mình mơ. Trong mơ tuy chỉ mơ hồ, nhưng mình đang đứng trên một sân khấu lớn giữa rất nhiều ánh đèn, mọi người vỗ tay, và người gọi tên mình không phải khán giả mà chính là cậu ấy. Mình đã nghẹn ngào khi tỉnh dậy.
Lúc đó mình mới hiểu, thì ra mình có ghét gì cậu ấy đâu. Mình chỉ đang buồn vì mình không nhận được những điều tương tự. Mình ghen tị không phải vì họ có, mà vì mình không có. Sự tự ti chứ không phải tâm địa xấu xa, đó mới là thứ khiến mình tổn thương.

Từ khi đó, mình tập thành thật hơn với chính mình. Rằng có lúc mình đã ghen tị. Rằng mình có thể không đẹp đẽ trong mọi khoảnh khắc. Rằng cảm xúc cũng có quyền yếu đuối, chênh vênh, và cả vụn vỡ.
Mình cũng học được một điều nữa, là khi trong lòng có cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là với người thân thiết, thì cách ứng xử quan trọng nhất chính là không biến nó thành hành động.
Không cần phải làm gì quá đạo đức, cũng không cần phải tự đóng vai thánh thiện. Chỉ cần giữ mình lại một nhịp. Khi thấy mình bắt đầu dè dặt, bắt đầu lạnh lùng, bắt đầu né tránh, hoặc ngấm ngầm muốn khiến người kia tổn thương, thì chắc chắn là nên dừng lại bằng một cách nào đó mà chỉ bạn mới hiểu. Không phải vì yếu đuối, mà vì chúng ta cần lí trí để không bị cảm xúc sai trái điều khiển.
Có lúc, mình muốn nói một câu châm chọc nhẹ, kiểu như: “Lúc nào cũng là cậu, hay nhỉ”. Nhưng rồi mình nuốt lại. Vì câu nói đó không nói lên sự thật gì cả, nó chỉ là cái bóng của một nỗi buồn đang che giấu. Mình không cần phải để người kia tổn thương thì mình mới đỡ đau. Mình chỉ cần tự thương lấy mình và cố gắng nhiều hơn là đủ.
Mình không còn giận mình nữa, không còn thấy tội lỗi vì đã từng chạnh lòng. Vì mình hiểu, chỉ khi ta thật lòng với phần tối của mình, ta mới có thể bắt đầu thắp sáng nó. Mình vẫn chơi với cậu ấy, vẫn quý mến cậu ấy như ngày đầu. Chỉ khác một điều, mình không so sánh mình với cậu ấy nữa. Mình nhìn cậu ấy với ánh mắt của một người bạn chân thành, chứ không phải một tấm gương để soi lại thiếu sót của chính mình.
***
Giờ đây, mình viết lại câu chuyện này không phải để bào chữa. Mà để nói với bạn rằng, nếu bạn từng có cảm giác như mình: ghen tị với người thân, thấy lạc lõng giữa một tình thân đẹp đẽ, thì bạn không cô đơn đâu. Điều đó không biến bạn thành người xấu, nó chỉ khiến bạn thành người đang sống.
Và những người dám sống thành thật với lòng mình, dám thừa nhận và chữa lành, là những người mình tin là đáng trân trọng.
Lời kết: Có những điều ta từng xấu hổ, hoá ra chỉ là một phần rất người trong ta.
Ghen tị không khiến ta nhỏ bé, chỉ khi ta để nó biến thành đố kỵ mới khiến lòng mình trở nên chật hẹp. Ai cũng từng có những phút chạnh lòng khi thấy người khác toả sáng, nhưng thay vì thu mình lại trong tủi thân, ta có thể chọn đứng dậy, học hỏi, và âm thầm làm sáng lên phần đời của chính mình. Bởi vì, ánh sáng mà người khác có được hôm nay cũng là kết tinh của những nỗ lực mà ta chưa từng thấy. Và nếu phải ghen tị, hãy ghen tị một cách đẹp đẽ, như một lời nhắc để sống có mục tiêu, có cố gắng và tử tế.
Bạn đã từng ghen tị với một người mà bạn rất yêu quý chưa ?
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com