“Có những người bước đến như một món quà đẹp đẽ, nhưng ta lại không đủ can đảm để mở ra.”
Mình vẫn nhớ rõ gương mặt của cô ấy. Không phải theo kiểu một người khiến ai cũng ngoái nhìn, mà là nét đẹp dịu dàng, kín đáo, kiểu người mà ánh mắt đầu tiên có thể lướt qua, nhưng ánh mắt thứ hai thì muốn dừng lại. Cô ấy làm việc tại đài truyền hình, giọng nói ấm, mái tóc dài luôn gọn gàng phía sau gáy, bước đi lúc nào cũng nhẹ để không làm rối loạn khoảng không gian xung quanh.
Chúng mình quen nhau qua một người bạn chung. Những buổi trò chuyện đầu tiên diễn ra như thể mình đang đọc một cuốn sách: chậm rãi, cẩn trọng và đầy ẩn ý. Cô ấy là người có nhịp sống đều đặn, trân trọng từng điều nhỏ, luôn mang theo cảm giác ấm áp của một căn bếp có ánh đèn vàng. Và với một người sống đơn điệu như mình, cô ấy là một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới mà mình nghĩ, có lẽ mình không có chìa khóa để bước vào.
Không ai từng nói ra điều gì rõ ràng. Nhưng bạn biết đấy, có những thứ không cần nói. Mình cảm nhận được sự dịu dàng trong cách cô ấy nhìn mình, không hối hả, không săn đón, chỉ đơn giản là một ánh nhìn không né tránh. Có một lần, tụi mình cùng đi ăn tối nhân dịp sinh nhật một anh trong nhóm. Bàn tiệc hôm đó dài, đông đủ cả những người bạn thân thiết lẫn vài anh chị lớn tuổi. Mình là người nhỏ tuổi nhất nên ngồi ghé vào một góc, hơi lặng lẽ. Cô ấy đến muộn một chút, và thay vì chọn chỗ gần nhóm bạn quen thì cô ấy bước thẳng về phía mình, khẽ cười rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Khi gọi món, cô ấy nghiêng sang hỏi nhỏ: “Cậu ăn cay được không nhỉ ?” rồi tinh ý chọn phần lẩu ít cay hơn để cả hai dùng chung. Suốt buổi tiệc cô ấy vẫn trò chuyện với những người khác, nhưng thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho mình, như thể chẳng muốn mình phải với tay hay chờ đợi điều gì. Không ai chú ý, nhưng mình thì có.
Vì trong một bữa tiệc rộn ràng như thế, có một người chọn ngồi cạnh, chọn quan tâm… là điều khiến mình nhớ mãi. Những cử chỉ đó không lớn lao, không phô trương, nhưng với mình nó như một lời nhắn dịu dàng rằng: Mình đang để ý tới cậu.
Nhưng rồi mình im lặng.
Không phải vì không có tình cảm, mà vì mình nghĩ mình không xứng đáng.
Mình khi đó mới ra trường, đang làm công việc tạm bợ ở một văn phòng nhỏ. Đồng nghiệp phần lớn hơn tuổi, mình lặng lẽ với những buổi sáng ngồi xe bus đi làm, những buổi trưa ngồi ăn một mình, và những buổi tối về căn phòng trọ nhỏ xíu với cửa sổ chỉ nhìn ra được bức tường cũ của dãy nhà bên. Mình không phải người nổi bật. Ngoại hình ổn, học hành không tệ, tính cách cũng gọi là dễ chịu, nhưng chẳng có gì thật sự khác biệt để khiến ai đó phải dừng lại lâu hơn. Mình ổn ở mức vừa đủ, nhưng trong một thế giới ngày càng ồn ào, đôi khi sự vừa đủ lại khiến người ta trở nên mờ nhạt.
Còn cô ấy… xinh đẹp, giỏi giang, gia đình mẫu mực, có vị trí tốt trong xã hội. Thỉnh thoảng cô ấy kể về những buổi ghi hình với các nghệ sĩ, hay những chương trình lớn cô ấy tham gia sản xuất. Không khoe khoang, không xa cách, nhưng càng nghe mình lại càng thu mình lại. Như thể mình đang đứng ở rìa của một khung tranh rất đẹp, và nếu mình bước vào, mọi nét cân đối sẽ bị lệch đi.
Mình không bao giờ nói ra rằng mình thích cô ấy. Không phải vì không đủ dũng cảm để yêu, mà là vì đã chắc chắn rằng: người như mình thì không có cửa. Và cái gì không thuộc về mình, tốt nhất đừng cố giữ.

Đó là một buổi tối giữa tuần, mình vừa rời khỏi chỗ làm thì nhận được tin nhắn từ cô ấy: “Cậu rảnh không, đi cà phê một chút nhé ?” Lần đầu tiên cô ấy chủ động mở lời hẹn riêng, và cũng là lần duy nhất. Mình chẳng tìm được lý do gì để từ chối nên cuối cùng đành nhận lời, dù trong lòng vẫn còn đầy ngập ngừng.
Cô ấy vừa ghi hình xong, vẫn mặc bộ váy trắng có thêu mấy bông hoa rất tinh tế ở gần cổ, tóc uốn sóng thả lệch qua vai, son môi chỉ nhè nhẹ mà vẫn toát lên sự chỉn chu, dịu dàng. Mình ngồi đối diện có phần ngại ngùng, vừa vì cách cô ấy nhìn mình, vừa vì sự đối lập giữa hai người hôm ấy. Một người vừa bước ra từ ánh đèn trường quay, một người vừa lấm lem mồ hôi vì chen chúc chuyến xe bus cuối ngày.
Chúng mình chọn một quán cà phê yên tĩnh với rất nhiều chậu hoa nhỏ. Cô ấy kể về một ngày dài ở đài, từ sáng sớm đã phải có mặt để họp sản xuất, chỉnh sửa kịch bản, rồi chạy ra hiện trường quay một phóng sự ngắn cho bản tin chiều. Lúc về còn phải ngồi dựng lời dẫn, chọn nhạc nền, kiểm tra subtitle. Mắt cô ấy hơi mệt, nhưng ánh nhìn vẫn rất tươi. Rồi cô ấy nói nửa đùa nửa thật “Đang tính gom tiền mua một chiếc ô tô nhỏ nhỏ, đi làm cho đỡ mưa nắng.”
Mình chỉ cười, không nói gì. Hồi đó với mình ô tô là thứ gì đó rất xa xỉ. Nghe cô ấy nói vậy mình lại càng thấy khoảng cách giữa hai đứa rõ hơn bao giờ hết. Trong lòng bỗng có một khoảng trống nhẹ buốt, tuyệt đối không phải vì ghen tị, mà vì biết chắc mình không thể đứng cạnh người như vậy mà không thấy bản thân nhỏ bé. Mình không biết nói gì. Có lúc đã định mở miệng rằng hay là tụi mình gặp nhau thêm vài lần nữa. Nhưng rồi lại thôi. Vì sợ. Vì nghĩ mình thì không có gì trong tay, và một người như cô ấy xứng đáng được nhiều hơn thế.
Buổi tối hôm ấy trôi qua như một thước phim đẹp, mà mình chỉ dám đứng ngoài khung hình. Chỉ cần một câu rất nhỏ thôi… Nhưng mình đã không nói. Và mãi sau này mình mới hiểu, có những cơ hội một khi đã bước qua sẽ không quay trở lại.
Chúng mình cứ giữ một khoảng cách nhẹ nhàng như thế trong nhiều tháng. Cô ấy vẫn luôn thân thiện, vẫn hay nhắn tin hỏi thăm, vẫn gợi mở những câu chuyện khiến mình dễ chịu. Còn mình thì càng lúc càng rút vào một góc nhỏ. Mình sợ rằng nếu tiến thêm một chút cô ấy sẽ nhận ra, hóa ra người này cũng chẳng có gì đáng giữ lại.
Một ngày nọ, cô ấy nhắn mình: “Mình sắp chuyển công tác vào TP.HCM rồi. Có thể sẽ ít gặp lại.” Mình đã gõ rất nhiều chữ, rồi xoá hết. Cuối cùng chỉ trả lời: “Vậy à, chúc mừng cậu nhé. Mình tin cậu sẽ làm tốt.”
Cô ấy chỉ “Cảm ơn.”
Và thế là hết.
***
Thỉnh thoảng mình vẫn thấy cô ấy trên truyền hình. Vẫn giọng nói đó, ánh mắt đó, nụ cười dịu dàng đó. Chỉ là không còn dành cho mình. Cô ấy bây giờ đã kết hôn và có một đời tư viên mãn. Mình không rõ… Mình không còn tìm kiếm nữa.
Nhưng có một điều mình biết rất rõ: mình đã từng bỏ lỡ một người… chỉ vì không đủ can đảm để tin rằng mình cũng xứng đáng.
Không phải vì cô ấy không có tình cảm với mình. Cũng không phải vì mình không có tình cảm với cô ấy. Mà là vì, trong những rung động tưởng như rất gần ấy, mình lại để cho nỗi tự ti lớn hơn cả một trái tim đang muốn ngỏ lời. Mình không dám bước lên, không dám giữ lấy, không dám nhận về. Và tiếc thay, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc im lặng… cũng đủ để đánh mất một người.
Giờ đây nghĩ lại mình mới hiểu rằng, đôi khi sự im lặng không phải là điềm đạm, mà là một cách gọi khác của trốn chạy. Và nỗi sợ làm người khác thất vọng đã khiến mình tự thất vọng với chính mình. Mình từng nghĩ rằng nếu mình đủ tốt, nếu mình có một công việc ổn định hơn, có sự nghiệp rõ ràng hơn, có một tương lai sáng sủa hơn, thì khi đó mới dám tiến tới. Nhưng hoá ra tình cảm không chờ đợi đến lúc ta “đủ”. Nó đến rồi đi, yên lặng như một buổi chiều mưa. Không ồn ào, nhưng sẽ rất lạnh.
Mình đã học được một điều, một điều rất chậm: Không ai sinh ra đã đủ đầy. Ai cũng bắt đầu từ những loay hoay, từ những ngày không tự tin, từ những lần giấu cảm xúc trong im lặng. Nhưng điều duy nhất khiến người ta bỏ lỡ nhau không phải vì thiếu, mà là vì không dám thành thật.
Cô ấy có thể không nhớ mình nữa. Hoặc nếu có cũng chỉ là một đoạn ký ức mờ trong một buổi tối nào đó giữa bao nhiêu ngày tất bật. Nhưng mình thì vẫn nhớ, không phải vì nuối tiếc một mối tình, mà vì nuối tiếc chính bản thân mình trong khoảnh khắc ấy. Đâu đó, có một phiên bản của mình từng muốn đứng dậy, từng muốn thổ lộ nhưng rồi lại ngồi im. Phiên bản ấy vẫn đang ngồi lại trong một góc quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng hắt qua khung kính, nơi có hai ly nước được gọi ra nhưng chỉ một người uống cạn. Mình vẫn ngồi đó, nhìn qua cửa sổ, nhìn theo bóng dáng một người bước ra khỏi thế giới mình nhẹ như gió, mà hóa ra là cả một cơn bão sau này.
Có những điều mất đi không gây tiếng động. Nhưng mãi mãi là một khoảng lặng không ai lấp được.
Không ai dạy mình cách giữ một người, khi mà chính mình còn không tin mình xứng đáng để giữ.
Nhưng nếu một ngày nào đó, bạn đứng trước một người khiến bạn thấy trái tim mình dịu lại, xin đừng vì thấy mình nhỏ bé mà quay đi. Vì có khi, chính sự chân thành và vụng về của bạn mới là điều khiến người ta muốn ở lại.
Lời kết: Có người chúng ta bỏ lỡ không phải vì họ không đủ tốt để yêu, mà vì mình không đủ tự tin để đón nhận. Và đôi khi, điều đẹp đẽ nhất ta từng thấy… lại là điều ta đã không đủ can đảm để giữ lại.
Bạn đã từng bỏ lỡ ai, chỉ vì nghĩ rằng mình không đủ tốt ?
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com