Có những lúc, ta vẫn dậy, vẫn đi làm, vẫn sống. Nhưng rồi một ngày giật mình nhận ra đã bỏ rơi chính mình tự lúc nào không biết. Tâm sự hôm nay là một lời thú nhận, và cũng là một cái nắm tay, nếu bạn từng thấy mình đâu đó trong những dòng này.
“Nhiều khi, điều ta bỏ lại không phải điều gì to tát. Chỉ là chính bản thân ta mà thôi.”
Mình đang ngồi viết những dòng này trong một chiều muộn. Không phải chiều mơ màng như những bức tranh treo quán cà phê, mà là một chiều tối bóng chỉ có mình ở nhà. Và khi tĩnh lặng, những câu hỏi của chính mình cũng bắt đầu vang lớn hơn.
Bao lâu rồi mình không còn đối xử với bản thân như một người bạn ? Bao lâu rồi mình chỉ cố lo cho đủ với đời, mà quên hỏi xem mình đã mệt chưa ?
Mình đã từng là người sống có nếp. Mỗi sáng dậy sớm, pha cà phê, mở nhạc, đọc một trang sách. Mình đã từng có những ngày viết nhật ký, trải bày những câu hỏi của lòng mình lên trang giấy.
Rồi mình bận. Rồi mình yêu. Rồi mình lo âu. Rồi cuối cùng, mình quên mất.
Mình quên mất cái người từng thích buổi sáng thật chậm. Mình quên cả thói quen bước chậm hơn người khác nửa bước. Mình đánh đổi sự lắng nghe bản thân bằng cảm giác mình đang tiến lên, chạm tay vào những mục tiêu do mình tự đặt.
Mình bắt đầu bỏ bữa, bỏ giấc, bỏ luôn cả việc trả lời tin nhắn của những người yêu thương. Mình sống trong một chuỗi ngày lặp lại: dậy, làm, hết giờ, ngủ, rồi lại dậy, lại làm… Cứ thế, như một chiếc đồng hồ không cần điều chỉnh, nhưng cũng chẳng để xem giờ.
Mình từng nghĩ: miễn còn sức làm được, là ổn. Nhưng không. Một người có thể vận hành, mà không thật sự đang sống.
Mình nhớ trước kia chỉ cần mở tủ thấy một cái áo phai màu, là mình biết cũng tới lúc bỏ nó đi rồi. Nhưng khoảng thời gian quên mất bản thân đó mình chọn mặc tiếp. Không vì tiếc, mà vì mình chẳng buồn quan tâm. Mình từng nhìn vào gương và không còn biết mình trông ra sao. Không phải vì gương mờ, mà vì mắt mình đã không còn để ý nữa.
Mình từng đi làm với đôi mắt không ngủ, đi ăn mà chẳng cảm thấy ngon, về nhà mà lòng chẳng thấy nhẹ. Nhưng mình không than vãn. Không phải vì quá mạnh mẽ, mà vì mình đã im lặng quá lâu đến mức không còn nhớ cảm giác quan tâm tới chính mình.

Bạn có bao giờ tự hỏi: đã bao lâu rồi bạn không hỏi thăm chính mình chưa ?
Mình từng nghĩ “lo cho bản thân” là ích kỷ. Mình từng nghĩ chỉ cần sống tốt với người khác là đủ. Nhưng dần dà, mình hiểu: người ta có thể thương mình, nhưng không ai sống thay mình được. Không ai ngủ giùm mình, ăn giùm mình, chữa lành những khoảng rỗng trong lòng mình ngoài chính mình cả.
Có một lần mình ốm. Cũng may không nặng, chỉ là cúm nhẹ. Nhưng mình nhớ mình đã nằm một mình, giữa căn phòng không ai gọi, không ai hỏi. Mình nằm đó, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, và thấy mình như sống trong một căn nhà không người ở. Trống. Lạnh. Và cũ.
Mình từng có một thói quen là viết một câu mỗi ngày vào sổ. Có hôm chỉ là: “Hôm nay mình còn sống.” Thế thôi. Nhưng rồi mình ngừng viết. Không vì hết điều để nói, mà vì không còn thấy điều gì đáng để ghi lại.
Khi ta bắt đầu bỏ mặc bản thân, ta thường không nhận ra ngay. Nó không đến từ một cú sốc, không có tiếng đổ vỡ. Nó đến từ những điều rất nhỏ: lần đầu ăn đại cho qua bữa, lần đầu ngủ gục trên bàn làm việc, lần đầu không buồn gội đầu mấy ngày liền. Và ta nghĩ, chỉ một lần thôi.
Nhưng rồi lần một thành lần hai. Rồi thành thói quen.
Ta dần dần không còn chăm sóc bản thân nữa, không còn làm những điều từng khiến mình vui. Không còn muốn nói chuyện, muốn giải thích, muốn nỗ lực thêm. Ta trở nên lặng lẽ mà không ai thấy, kể cả chính mình.
***
Mình không viết những dòng này để trách ai cả. Mình chỉ muốn gửi tới một ai đó ngoài kia: nếu bạn thấy bản thân trong những điều mình đang nói, thì bạn xứng đáng được trở về với chính mình.
Không cần phải thay đổi gì lớn lao. Chỉ cần bắt đầu bằng một cốc nước ấm vào buổi sáng. Một bữa cơm đúng giờ. Một giấc ngủ đủ dài. Một lần tha thứ cho mình vì đã từng bỏ mặc mình.
Và mình cũng đang học lại điều đó. Học lại cách hỏi han bản thân, như hỏi han một người bạn cũ lâu không gặp. Đại loại: “Dạo này cậu sống sao rồi ? Trong lòng vẫn nhẹ nhõm chứ ?”
Nếu bạn đang đọc đến đây thì mình muốn cảm ơn bạn, vì đã cho phép mình được nói thật. Và cũng muốn nhắn với bạn đừng quên dừng lại một chút để lắng nghe chính mình. Vì đôi khi, điều ta cần nhất không phải là đi tiếp, mà là quay lại, và đón lấy chính ta.
Lời kết: Có một người từng hỏi mình: “Sống chậm là gì ?” Mình đã trả lời: “Là khi bạn không còn bỏ rơi chính mình nữa.”
Mong bạn cũng sẽ tìm lại mình, đầy đủ và dịu dàng.
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com