Có những người từng rời đi không phải vì không còn yêu, mà vì họ cần một khoảng cách đủ xa để quay trở lại. Có những tình yêu phải đi một vòng rất rộng, qua những mùa không nhau, để rồi gặp lại, chín chắn hơn, dịu dàng hơn và vừa vặn đến lạ. “Mùa không nhau” là câu chuyện của hai người từng bước qua nhau, rồi chậm rãi học cách quay lại, không ồn ào, chỉ đủ gần để hiểu nhau thêm một lần nữa. Viết bởi Yuumon, dành cho những ai còn tin vào sự trở lại.
Cô đến sớm hơn hẹn mười lăm phút, không phải vì nôn nóng, chỉ là không muốn phải nhìn thấy anh từ phía sau, cũng không muốn để anh nhìn thấy mình đang đến. Quán cà phê nằm lọt thỏm trong một con hẻm yên ắng, nơi mà Sài Gòn như tạm quên mất tiếng còi xe và những bước chân vội. Vẫn cái bàn cạnh cửa sổ cũ kỹ, vẫn lớp kính mờ phủ bụi sương. Và vẫn ánh sáng xiên xiên chiếu qua tán cây trước hiên, in thành từng vệt dịu dàng trên nền gạch.
Linh gọi latte, không đường. Thói quen mới sau những tháng ngày đã cũ. Cô rót một ngụm nhỏ ra muỗng sứ, thổi nhẹ, rồi chạm môi. Đắng, vừa đủ. Như cách cô đã học với những điều không ngọt trong đời, không cau mày, không than vãn.
Minh đến khi đồng hồ chỉ đúng chín giờ. Vẫn dáng đi ấy, áo sơ mi xanh trơn và ánh nhìn vừa chạm đã vội quay đi, như thể ánh sáng nơi cửa sổ quá chói. Anh ngồi xuống đối diện, không vội vã, không bối rối. Nhưng khoảng cách giữa họ, một chiếc bàn nhỏ, lúc ấy lại dài như một mùa xa nhau.
Họ từng là một cặp đôi “vừa đủ”.
Không quá sến, không phô trương, không dính lấy nhau. Họ sống cùng, nấu cơm, đọc sách, đi siêu thị và chia nhau rửa bát. Họ có một con mèo tên Cam, một tấm bản đồ treo trên tường chưa ghim hết các địa điểm muốn đi, và một giấc mơ về căn nhà nhiều nắng.
Nhưng rồi, từng chút một, cái “vừa đủ” ấy trở thành sự thiếu hụt. Thiếu lắng nghe, thiếu kiên nhẫn, thiếu can đảm để nói thật những điều đang nặng trong lòng.
Một ngày, Linh bảo:
“Hình như, chúng ta đang có một khoảng cách nào đó, em không rõ nữa, nhưng em cảm thấy như vậy.”
Minh không nói gì, anh lặng thinh như cách anh vẫn làm mỗi khi không biết phải nói sao cho đúng. Ngày chia tay, họ không cãi nhau, chỉ ngồi im lặng giữa hai tách trà gừng đã nguội. Minh khẽ nói:
“Nếu em nghĩ mình sẽ nhẹ nhõm hơn khi không có anh, thì… anh chấp nhận.”
Linh không trả lời. Cô không nhẹ nhõm, cũng không hối hận, chỉ thấy lòng trống rỗng như thể mình vừa đi ra khỏi một căn nhà, rồi quên mất không cầm theo linh hồn.
Chín tháng sau, họ ngồi lại nơi cũ.
Minh gầy hơn trước, tay vẫn đeo chiếc đồng hồ vải cũ cô từng mua cho anh hồi sinh nhật. Linh không đeo trang sức gì, tóc ngắn hơn, kiểu tóc chỉ cắt khi người ta cần buông một điều gì đã nặng trong lòng.
“Cam vẫn khoẻ.” – Minh lên tiếng trước.
“Em đoán vậy. Mèo không hay buồn lâu.”
“Còn người thì sao ?”
Câu hỏi ấy rơi vào khoảng lặng như thể ai đó vừa gõ vào ly thuỷ tinh rỗng. Linh nhìn anh, mỉm cười nhẹ:
“Người thì biết giấu đi. Thế thôi.”
Họ không nói nhiều, nhưng sự im lặng giữa họ hôm nay khác ngày đó. Không căng thẳng, không nặng nề, chỉ là cả hai đều đang nghe xem mình có còn gì để nói.
“Anh có nhớ em từng thích latte nhiều sữa không ?”
“Nhớ.”
“Giờ thì không thích nữa.”
“Anh cũng đổi vị. Bây giờ uống đen đá.”
Linh khẽ cười. Cà phê đổi vị, người cũng đổi. Mọi thứ đổi, chỉ có ánh mắt là vẫn vậy, một chút ngập ngừng, một chút dịu dàng, và một chút chưa kịp gọi tên.
Trời dần nắng lên, ánh sáng qua cửa kính khiến gương mặt Minh hiện rõ từng đường nét, gò má cao, sống mũi thẳng, đôi mắt luôn như đang suy nghĩ điều gì đó. Linh nhìn anh một lúc lâu, rồi hỏi:
“Anh có từng thấy tiếc không ?”
Minh không cần hỏi lại “tiếc điều gì”. Anh chỉ thở ra thật khẽ:
“Có. Nhất là những lúc bước vào bếp, thấy ly sứ em hay dùng vẫn nằm đó, úp ngược.”
Khi đứng dậy rời đi, Linh ngập ngừng:
“Cam… dạo này có thích sữa mè đen nữa không ?”
Minh nhìn cô, gật đầu:
“Nó vẫn nằm đúng chỗ em hay ngồi. Em ghé qua không ?”
Linh mím môi, rồi gật.
Linh đến nhà Minh lần thứ ba sau buổi gặp ở quán cà phê, không báo trước, cũng không vì chuyện gì đặc biệt. Cô chỉ mua một hộp sữa mè đen Cam thích, và mang thêm một túi bánh quy bơ nhân mặn, món Minh từng nhíu mày chê kỳ lạ, nhưng hay lén ăn lúc cô không nhìn.
Buổi chiều Sài Gòn âm u, gió lùa từ ban công, phả vào lớp voan nhẹ của chiếc váy màu vỏ sò cô đang mặc. Tóc Linh buộc thấp, vài sợi lòa xòa ôm lấy gò má. Cô như một khoảng lặng dịu dàng giữa phố xá ồn ào, vẻ đẹp không phô trương, chỉ là đôi mắt trong, nụ cười vừa đủ, và nét thông minh kín đáo khiến người đối diện thấy nhẹ lòng, như vừa chạm phải điều gì đó rất thật. Cô đứng bên bếp, rửa cốc, xắn tay áo cardigan lên quá cổ tay, bàn tay nhỏ mảnh mai cẩn thận lau từng giọt nước.
Minh đứng trong phòng khách, tựa lưng vào khung cửa nhìn ra. Hình ảnh ấy khiến lòng anh chùng xuống một cách rất lặng. Đó là khung cảnh từng thuộc về anh, và đã từng biến mất.
“Đừng nhìn như thể em là khách” cô nói, không quay đầu, nhưng khẽ cười.
Minh bước lại gần, nhẹ đến mức cô không nhận ra cho đến khi tay anh vòng ra sau, khẽ gỡ sợi tóc rối vướng vào cổ áo. Cử chỉ đơn thuần, nhưng khiến vai cô run khẽ.
“Lúc em đi, anh đã nghĩ mình sẽ dọn lại hết. Đổi chỗ bàn ăn, tháo ảnh, thay drap… Nhưng cuối cùng anh không thay gì cả, cứ để thế. Như một thứ chưa kịp dọn cũng chưa dám giữ.”
Linh quay lại, ánh mắt sâu như thể có thứ gì đang tan ra trong tim.
“Em cũng không mua cái ly mới nào. Vẫn dùng cái ly em mang về từ nhà anh.”
Họ đứng đó, gần nhau. Một khoảng gần vừa đủ để nhìn rõ nét mỏi mệt nơi mắt người kia, vừa đủ để nghe nhịp thở ai đó không đều khi trời chuyển gió.
Từ hôm đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn, không lên lịch, không gán tên. Chỉ là tự khắc họ tìm đến nhau khi chiều chạm vào bậu cửa, hoặc khi trời bất chợt đổ mưa và ai đó cần một cái ô che chung. Họ ngồi cùng nhau ở ban công, cùng im lặng, nhưng mỗi người hiểu đối phương đang nghĩ gì. Họ đi siêu thị, Minh đẩy xe, Linh chọn rau. Cô dúi vào xe một gói bánh snack hải sản, món cả hai đều ghét, rồi giả vờ ngạc nhiên như trẻ con khi bị Minh lườm. Những điều tưởng rất nhỏ, nhưng lại khiến người ta thấy an toàn. Có lần Minh rửa bát, Linh lặng lẽ đứng sau, đặt cằm lên vai anh. Cô không nói gì, chỉ khẽ tựa vào, tựa như ngày xưa… trước cả những lần cãi nhau.
***
Chiều đầu tháng Năm, nắng rơi nghiêng qua ô cửa hiệu sách cũ trên phố Trần Huy Liệu. Những tia sáng vàng nhạt đọng lại trên gáy sách khiến cả không gian như ngập trong một thứ ánh sáng dịu dàng và mơ hồ. Linh hẹn Minh ở đây, nơi cô từng làm việc khi còn là sinh viên năm ba, những ngày chưa ai biết đến ai, và thế giới còn nhỏ bé như những trang sách đang chờ được tô màu.
Cô bảo muốn tìm một cuốn tản văn làm quà sinh nhật cho đứa em họ. Minh không nói gì, chỉ gật đầu qua điện thoại, nhưng rồi đến sớm hơn cô gần mười phút. Anh đứng tựa nhẹ vào giá sách gỗ sậm màu, tay lật giở vài trang Mùa hoa cải của Nguyễn Thị Hoàng. Mắt anh dừng lại ở một đoạn văn về chia ly, nhưng đầu óc thì lơ đãng, không thực sự đọc. Tiếng chuông gió treo trước cửa leng keng nhẹ nhàng, và trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói cất lên từ phía sau, đột ngột và thân mật:
“Linhhhh !”
Minh quay đầu lại. Một người đàn ông cao, dáng chững chạc, áo sơ mi trắng được cài kín cổ, tay cầm theo một cuốn sách bìa da màu đen. Người ấy bước nhanh về phía gian bên trái, nơi Linh đang cúi chọn những cuốn sổ tay khâu chỉ thủ công. Cô ngẩng lên, mắt thoáng ngạc nhiên rồi rạng rỡ:
“Anh Huy ! Trời ơi, lâu quá không gặp…”
Hai người đứng gần nhau, gần đến mức Minh có thể thấy bàn tay Huy chạm nhẹ vào cánh tay Linh khi họ cười. Một cái bắt tay kéo dài, vài câu thăm hỏi ngắn ngủi, nhưng ánh mắt thì không ngắn, như đang nói tiếp một cuộc trò chuyện còn dang dở từ bao năm trước.
Minh đứng yên, không bước đến, cũng không gọi. Trong lòng anh, một khoảng trống bất chợt hiện ra, lạnh và vô hình như gió luồn qua khung cửa hở. Anh không rõ vì sao lại thấy nhói, chỉ là một người quen cũ thôi mà, một đồng nghiệp cũ mà cô từng nhắc đến đôi lần, bằng giọng bình thản như kể về ai đó trong một cuốn tiểu thuyết không đặc biệt.
Vậy mà lúc này, mọi giác quan của Minh như bị kéo căng. Anh nhận ra ánh mắt Linh khi nhìn Huy có chút gì đó khác. Không phải ánh mắt dành cho người yêu, cũng không hẳn là ánh mắt dành cho một người bạn, mà là thứ ánh nhìn của những người từng đi qua một đoạn tuổi trẻ, đủ để mỉm cười khi gặp lại.
Anh không ghen, anh tin Linh và vẫn luôn tin cô, nhưng cảm xúc là một điều không thể điều khiển. Nó trỗi dậy âm thầm, lặng lẽ như nỗi buồn len vào những buổi chiều không có lý do.
Linh quay lại, thấy Minh đứng ở cuối kệ sách, khẽ vẫy tay gọi:
“Minh ! Em xin lỗi, em tới trễ…”
Cô đi nhanh về phía anh, gương mặt rạng rỡ nhưng chưa kịp giấu đi thứ cảm xúc đang vương lại trong đáy mắt. Huy cũng tiến lại gần, mỉm cười với Minh, ánh mắt lịch sự nhưng không hẳn là vô hại.
“Chào bạn, mình là Huy, đồng nghiệp cũ của Linh. Rất vui được gặp.”
Minh bắt tay Huy, tay người kia ấm, chắc. Anh mỉm cười đáp lễ, nhưng trong lòng vẫn là khoảng trống lạnh lùng chưa kịp hiểu. Những dòng chữ trên bìa sách phía sau họ như mờ dần, hoặc có thể là do chính Minh, lúc ấy, đang thấy mình lạc giữa hai trang đời mà anh chưa từng nghĩ sẽ giao nhau.
Trên đường về Minh im lặng, Linh ngồi cạnh cũng không nói gì. Không khí trong xe không khó chịu, chỉ là… nặng, như một chiếc áo len ướt ôm sát vào da thịt. Đèn đỏ xe dừng lại, Linh quay sang, giọng nhẹ hơn mọi ngày:
“Anh ấy từng thích em. Nhưng chưa từng có gì cả.”
Minh không đáp, tay anh đặt trên vô lăng, ngón tay khẽ xiết lại. Linh đặt nhẹ bàn tay lên tay anh.
“Em muốn nói ra không phải để anh tin hay không, mà em không muốn mình lại phải im lặng vì sợ một điều sắp tới.”
Minh quay sang nhìn cô. Một ánh nhìn rất lâu, rất sâu, nhưng rồi anh chỉ thở dài, không nói gì cả. Cô rút tay về.
***
Sau buổi gặp gỡ tình cờ ở hiệu sách hôm đó, Huy dường như xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Linh. Không ào ạt, không đường đột, mà như một con sóng nhỏ, đều đặn vỗ vào ký ức. Một vài tin nhắn hỏi thăm, một lần tình cờ cùng tham dự hội thảo chuyên ngành, rồi một chiều muộn Huy ghé tiệm cà phê nơi Linh hay làm việc, mang theo quyển sách cũ cô từng kể là thích, bản in đầu tiên, gáy đã sờn.
Linh không nói với Minh ngay. Không phải vì cô cố tình giấu, mà bởi không biết phải kể thế nào. Mọi thứ vẫn trong ranh giới của sự quen biết, của những cuộc trò chuyện mang tính xã giao, nhưng Linh nhận ra mình bắt đầu cảm thấy một điều gì đó không dễ gọi tên. Như thể Huy là tấm gương phản chiếu một phiên bản khác của cô, một Linh của những ngày còn nhiều hoài bão chưa đặt tên, một Linh chưa từng yêu, chưa từng bước vào sự dịu dàng trầm mặc của Minh.
Minh không hỏi, cũng không tò mò dồn ép. Anh cảm nhận sự thay đổi không qua lời nói, mà qua những điều nho nhỏ: cách Linh hay ngồi im trước khi trả lời, cách cô nhìn ra cửa sổ lâu hơn khi anh kể một chuyện gì đó, hay một hôm, khi anh nhắc đến hiệu sách cũ, cô khẽ khựng lại.
Sự yên lặng của Minh không phải vì vô tâm, mà vì anh sợ mình nói ra sẽ khiến Linh bối rối. Anh chọn tin cô, nhưng đôi khi, tin tưởng cũng là một dạng tổn thương thầm lặng.
Một tối thứ Bảy, họ cùng nhau đi bộ qua bờ kênh Nhiêu Lộc, phố phường yên ả như thể đang ngẫm nghĩ. Linh nắm tay Minh, nhưng trong lòng mang theo một điều nghèn nghẹn khó hiểu. Cô thấy mình đang đứng giữa hai con đường: một phía là Minh, an yên, vững chãi, người đàn ông có thể cùng cô đi qua những ngày mưa rất chậm. Phía còn lại là Huy, thân thuộc, dễ mến, như một giai điệu cũ bất chợt vang lên giữa phố xá đông người.
“Minh này…” – Linh khẽ lên tiếng, khi hai người dừng chân trước một tiệm sách nhỏ. Giọng cô đủ nhỏ để gió có thể cuốn đi, nhưng cũng đủ rõ để Minh hiểu đó là một khởi đầu.
“Có bao giờ anh cảm thấy… đôi khi, người ta có thể yêu hai người khác nhau, theo hai cách khác nhau không ?”
Minh không trả lời ngay. Anh nhìn vào ánh mắt cô, đôi mắt từng khiến anh thôi lang thang giữa những điều mông lung của cuộc sống. Và anh biết, khoảnh khắc này là thật, không phải để trách móc, cũng không phải để giành phần hơn. Mà là một lời thú nhận rất can đảm, của một người con gái đang học cách trung thực với chính mình.
“Anh không nghĩ tình yêu luôn rõ ràng. Nhưng anh tin cuối cùng con người ta sẽ chọn nơi khiến họ được là chính mình nhất.”
Linh gật nhẹ, không nói gì. Một chiếc lá vàng rơi xuống giữa hai người. Mùa hạ chưa qua, nhưng gió đã bắt đầu mang theo mùi của những ngày đổi mùa.
***
Chiều hôm đó, trời không nắng. Những vệt sáng xám nhạt rơi đều trên mặt đường như hơi thở chậm của một thành phố quá nhiều suy tư. Linh ngồi trong một quán cà phê nhỏ trên đường Tú Xương, nơi Huy vừa nhắn bảo rằng anh có chút thời gian rảnh, nếu cô cũng tiện.
Cô đến. Không vì điều gì cụ thể, chỉ vì cảm thấy cần khép lại một điều gì đó đang lửng lơ. Huy đến muộn vài phút, áo sơ mi vẫn trắng như mọi lần, nhưng mái tóc có chút lộn xộn, và đôi mắt thì hơi mỏi. Anh cười, đặt một tập bản thảo lên bàn, và nói chuyện như thể không có khoảng cách nào giữa họ, như thể cô vẫn là Linh của những buổi tan làm cùng nhau ăn bún riêu ở Nguyễn Thượng Hiền.
“Em dạo này trông khác lắm.”
“Khác thế nào ?”
“Trầm hơn. Nhưng cũng đẹp hơn.”
Linh khẽ cười. Một nụ cười không hoàn toàn thoải mái.
“Còn anh, vẫn luôn biết cách nói những điều dễ khiến người ta dao động.”
Huy im một lát, rồi nói với giọng hơi ngập ngừng:
“Anh không biết em có nhận ra không… nhưng từ lần gặp lại ở hiệu sách, anh vẫn nghĩ đến em.”
Không khí giữa họ lặng đi trong vài giây. Ngoài ô cửa kính, một cơn mưa mảnh vừa bắt đầu, rơi lên mặt đường như tiếng gõ khẽ của những điều chưa nói.
Linh đặt tay lên tách trà đã nguội, giọng trầm:
“Em biết, có lẽ cũng chính vì thế mà em muốn gặp anh hôm nay.”
Huy không nói gì, anh đợi. Có điều gì đó trong ánh mắt Huy, không phải nài nỉ, cũng không phải hy vọng, mà là sự chấp nhận rằng người đối diện đang bước ra khỏi một ký ức đẹp.
“Anh là một phần trong quá khứ của em, một phần rất dịu dàng. Em từng rất quý anh, từng nghĩ nếu gặp anh sớm hơn, có thể mọi chuyện đã khác.”
Linh dừng lại, như để tự lắng nghe chính mình. Rồi cô nói tiếp, rõ ràng hơn, như vừa thắp lên ánh sáng trong lòng:
“Nhưng hôm nay, em nhận ra những cảm xúc đó không phải là tình yêu. Chúng là sự tiếc nuối, là hồi ức, là chút cảm mến dành cho người từng hiểu mình.”
“Và Minh ?” – Huy hỏi, không né tránh.
Linh gật đầu.
“Là hiện tại… Là người khiến em muốn lớn lên, muốn chọn lại anh ấy mỗi sáng thức dậy. Anh ấy không ồn ào, nhưng ấm áp.”
Bên ngoài, cơn mưa nặng hạt dần. Huy cười, buồn nhưng không gượng gạo.
“Vậy là anh đến muộn. Không phải muộn vài phút, mà muộn vài năm.”
“Không ai đến muộn cả, chỉ là… đúng người, sai thời điểm.”
Cả hai cùng im lặng. Một khoảnh khắc dài, như để nói lời tạm biệt không thành tiếng. Khi Linh đứng dậy, cô cảm thấy lòng mình nhẹ hơn, không hẳn là vui, nhưng thanh thản như thể đã gỡ được một nút thắt vô hình.
Cô không nhắn cho Minh ngay tối hôm đó. Những ngày sau đó, tin nhắn cũng thưa dần. Minh vẫn thế, trầm mặc và không giận dỗi. Nhưng Linh biết, chính sự im lặng ấy là biểu hiện của thứ tình cảm sâu sắc nhất, thứ tình yêu không cần níu kéo, chỉ âm thầm chờ xem người kia có thật sự bước về phía mình…
***
Đọc phần tiếp theo tại: Mùa không nhau – Phần cuối.
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com