Yêu không phải là giữ thật chặt từ đầu đến cuối, mà là đủ trưởng thành để biết khi nào nên buông tay, và khi nào nên nắm lại. Có những lần rời đi chỉ để thử lòng thời gian, và nếu còn nhau sau những mùa không nhau… thì không cần lời hứa, họ vẫn sẽ ở lại.
Đọc phần trước tại: Mùa không nhau – Phần 1
Minh không nhắn tin cho Linh nữa.
Không phải vì anh giận. Cũng chẳng phải vì muốn tạo khoảng cách như một cách thử thách tình cảm. Anh chỉ im lặng. Bởi có những điều càng nói ra càng làm tổn thương, và càng để yên thì càng rõ. Tin nhắn cuối cùng của anh là “Em về nhà chưa ?” vào một tối trời mưa nhỏ. Sau đó, không còn gì cả.
Mỗi tối Minh vẫn mở khung chat, gõ vài dòng rồi lại xóa. Có hôm anh muốn gửi cho Linh một tin nhắn nhớ mang ô vì trời đang mưa nặng hạt, nhưng cũng khiến anh nghĩ ngợi hàng tiếng đồng hồ. Anh chưa bao giờ giỏi trong việc nói ra cảm xúc. Tình yêu với Minh không phải là thứ để kể lể hay phô bày, nó là sự hiện diện thầm lặng, là việc nhớ một người nhưng không dám làm phiền, là đợi một tin nhắn nhưng lại tự ngăn mình gửi đi.
Minh chọn lùi lại. Không phải vì hết yêu, mà vì sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ là một gánh nặng, một khoảng cách đủ dài khiến hai người họ dừng lại ở lần yêu trước.
Còn Linh thì chờ.
Mỗi sáng cô thức dậy đều nhìn màn hình điện thoại, không phải để tìm tin nhắn mới, mà là để chắc chắn rằng Minh vẫn còn trong danh bạ, còn trong cuộc đời cô theo một cách nào đó. Mỗi lần có chuông tin nhắn, tim cô lại đập một nhịp nhanh hơn, nhưng không phải anh. Dần dần, hy vọng trở thành một thứ âm ỉ, vừa nhỏ bé, vừa bền bỉ như một mầm cây len qua kẽ đá.
Có những đêm cô nghĩ đến việc nhắn trước cho Minh, nhưng rồi tự hỏi liệu điều đó có khiến cô trở nên yếu đuối, hay thật ra cô đang mạnh mẽ khi dám tự thừa nhận mình cần ai đó.
***
Và rồi, một chiều mưa.
Mưa rơi bất ngờ như một câu hỏi không kịp chuẩn bị. Linh đứng trước sảnh nhà Minh, tay ôm túi giấy nhỏ bên trong là những thứ giản dị: hộp trà gừng Minh thích, vài chiếc bánh quy cô tự nướng, và một tấm ảnh cũ chụp chung ở Hội An, lần đầu tiên họ nắm tay nhau mà không cần lý do.
“Em đang ở dưới nhà anh. Có thể xuống gặp em một chút được không ?”
Tin nhắn được gửi đi. Không có hồi âm, phía sau ô cửa sổ là im lặng. Mưa rơi trên vai cô, lạnh lùng và tỉnh táo. Linh đứng yên không biết bao lâu, cô nhìn lên tầng sáu căn hộ chung cư, ô cửa sổ phòng Minh vẫn sáng đèn. Có thể anh thấy, có thể anh đang đọc tin nhắn, có thể… anh đang phân vân. Cô cười, một nụ cười buồn và nhỏ đến mức chính mình cũng không chắc đó có phải là cười. Linh cúi xuống, đặt túi giấy lên bậc thềm ẩm ướt rồi ngửa mặt lên nhìn mưa rơi dày hạt. Tay cô chạm nhẹ vào quai túi như một lần cuối níu giữ, chân lùi lại sau một bước.
…
…
Bỗng điều gì đó chợt vụt lên trong tâm trí Linh, tim cô ngừng lại một nhịp. Tiếng thang máy reo, tiếng bước chân vội vã, và tiếng gọi.
“Linh !”
Cô ngẩng lên.
Minh chạy ra ngoài sảnh, không mặc áo khoác, tóc ướt và mắt đỏ hoe như thể đã đứng bên khung cửa nhìn cô từ lâu, vật lộn với chính mình và vừa buông bỏ được nỗi sợ lớn nhất. Anh dừng lại trước mặt cô, hơi thở còn gấp.
“Anh xin lỗi. Anh đã nghĩ… nếu em thực sự cần anh thì em sẽ đến. Nhưng khi em đến rồi… anh lại sợ, sợ mình không đủ can đảm để giữ em lại, sợ chẳng còn em mà sợ nữa…” – Minh nói vội như thể chỉ một giây nữa thôi là anh sẽ không thể gặp lại cô trong nhiều kiếp.
Linh nhìn anh, mắt cô ướt không biết là vì mưa, hay vì thứ gì đó mềm yếu hơn cả nước mắt.
“Em đến không phải vì cần anh giữ em lại. Em đến vì em đã chọn rồi. Và em muốn anh biết điều đó.”
Minh không nói gì, anh chỉ bước tới kéo Linh vào vòng tay. Giữa cơn mưa như trút, giữa khoảng sân chung cư đầy hoa rụng, mọi khoảng cách, mọi im lặng, mọi tổn thương không lời vỡ òa ra, nhưng không để làm ai đau, mà để bắt đầu lại.
Một cái ôm đơn giản, nhưng là câu trả lời cho tất cả.
Mưa vẫn chưa dứt hẳn, nhưng mái hiên cũ đã đủ giữ hai người khỏi ướt thêm. Áo Linh còn sũng nước, tóc cô bết lại vào má. Minh im lặng đặt tay lên vai cô, kéo sát vào lòng mình, không lời, không lý do, không cả giải thích. Chỉ có sự đồng thuận im lặng của hai người từng đi lạc vừa tìm lại được nhau. Trong cái ôm đó, họ nghe được nhịp tim của nhau lần đầu tiên sau ngần ấy tháng.
Tối hôm ấy Linh mặc nhiên ở lại, dịu dàng như cách người ta giữ một cành hoa không để rơi khỏi tay. Căn hộ cũ vẫn y như lần cô bước đi, Minh đã chẳng thay đổi gì, cũng như tình yêu mà anh dành tặng. Cô thay bộ đồ ngủ vẫn còn nằm gọn trong ngăn kéo, mùi xà phòng cũ thoảng qua, dịu như ký ức. Khi Linh bước ra khỏi phòng tắm, Minh đang đặt hai cốc trà lên bàn. Không ai nói chuyện. Họ chỉ ngồi cạnh nhau, thở cùng một nhịp, chia nhau một khoảng êm đềm đã từng quá đỗi xa xỉ.
Những ngày sau đó, Linh dọn về lại căn hộ nhỏ. Không ồn ào, không thông báo, họ trở lại với nhau như nước thấm vào đất, âm thầm, đều đặn, và không thể tách rời. Minh vẫn là Minh, trầm và ít nói. Nhưng giờ đây ánh nhìn của anh đọng lại trên khuôn mặt Linh lâu hơn, lặng lẽ như hương trà còn ấm. Linh không còn vội vã, cô bắt đầu học cách yêu chậm lại, một bữa sáng thật lâu, một lần đợi nhau ngoài chợ, một lần rửa bát rồi cùng nghịch bong bóng xà phòng. Một sáng, khi ánh nắng hắt vào căn bếp nhỏ, Linh bất ngờ ôm Minh từ phía sau, áp má vào lưng anh, khẽ hỏi:
“Em vẫn ở đây, anh biết không ?”
Minh chỉ đặt tay lên tay cô, im lặng. Tim anh mềm ra như tuyết tan vì nắng.
Có những đêm họ nằm đối diện, trán chạm nhau nhẹ như gió, tay trong tay, hơi thở hòa vào nhau chậm rãi. Minh hôn lên má Linh, trượt xuống cổ, nhẹ nhàng như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng. Linh luồn tay vào tóc anh, miết nhẹ từng sợi như thể đang chạm lại một giai điệu cũ, chậm, quen, và ấm áp. Họ ngủ cùng không chỉ là đặt lưng bên nhau, mà là đặt cả niềm tin, đặt những tổn thương cũ, những yên bình mới vào cùng một giấc mơ đẹp.
***
Một sáng cuối thu, Linh bất ngờ bảo:
“Mình đi đâu đó nhé, xa một chút. Cả Cam nữa.”
Minh gật đầu không hỏi lý do.
Chuyến đi ấy đưa họ đến đảo Hải Tặc, một hòn đảo còn hoang sơ ở phía nam Kiên Giang, nơi biển xanh vỗ vào bờ như thở, và hoàng hôn buông xuống như một tấm voan mỏng phủ lên thế giới. Họ ở trong một căn bungalow gỗ nhìn thẳng ra biển. Buổi sáng, Linh thường là người dậy trước, rót nước vào bình sứ, pha hai tách trà hoa nhài rồi đặt lên chiếc bàn gỗ tròn trên hiên. Minh ra sau vẫn còn ngái ngủ, anh ngồi xuống cạnh cô, tay luồn qua lưng ghế và ôm lấy vai Linh. Vừa nhẹ để không làm trà sóng sánh, nhưng đủ để cô cảm nhận được hơi ấm của mình.
Mỗi ngày họ nhìn mặt trời lên từ phía chân trời xa, qua một hàng dừa nghiêng bóng. Mèo Cam uể oải vươn vai trên sàn gạch mát, rồi lười biếng leo lên lòng Minh, dụi đầu như thể nó đã quen với sự bình yên này từ rất lâu. Buổi chiều, họ đi bộ dọc theo con đường ven biển, nơi đá rêu xanh rải rác, từng đợt sóng nhẹ lăn vào rồi rút đi, để lại bọt trắng mỏng. Linh nhặt một vỏ ốc lấp lánh, áp lên tai, rồi đưa Minh. Cả hai không nói gì, nhưng cùng nghe được một âm thanh rất cũ, âm thanh của những ngày còn nguyên vẹn.
Đêm đó, họ trải một tấm chiếu mỏng trên bãi cát, nằm ngửa dưới trời sao. Gió mang theo mùi biển và một chút hương từ cây sứ đầu ngõ. Linh đặt tay lên ngực anh, nơi tim anh vẫn đập bình yên như lần đầu tiên cô tựa vào. Cô nhìn bầu trời, trong lòng không còn tiếc nuối nào vương lại. Minh vòng tay qua cổ Linh làm gối, thì thầm:
“Chúng mình không còn ở hai đầu nữa, phải không ?”
“Chúng mình đang ở giữa, ở giữa tất cả những gì từng bỏ lỡ.” – Linh dịu dàng, từ từ nhắm mắt lại.
***
Tình yêu không phải là đi cùng ai đó suốt một hành trình phẳng lặng, mà là đủ bao dung để dắt tay nhau đi qua những đoạn đường lạc hướng. Có những người phải xa nhau để học lại cách ở bên nhau thật sự. Có những mùa không nhau là để đến một ngày, khi đứng dưới bầu trời đã khác, ta có thể nhìn nhau bằng tất cả những dịu dàng chưa kịp trao từ năm tháng cũ.
Và nếu còn yêu, xin hãy yêu như vậy.
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com