Không phải ai cũng biết Việt Nam là một trong những nước đầu tiên tại Đông Nam Á thực hiện thành công kỹ thuật thông tim cho thai nhi. Nhưng có lẽ, điều khiến người ta xúc động sâu xa hơn không nằm ở kỹ thuật, mà nằm ở chỗ, có những con người ở đây đã làm tất cả, để một sự sống nhỏ nhoi chưa kịp cất tiếng khóc cũng được quyền ở lại với thế giới này.
Chị K., người mẹ đến từ Singapore, không khác gì bao phụ nữ khác trên hành trình mong con. Chị mang thai lần đầu ở tuổi 41, sau hơn một thập kỷ đi qua những tháng năm hiếm muộn. Có lẽ chị đã đếm từng ngày như ai đó đếm hy vọng, có lẽ chị cũng đã từng học cách tin vào điều không chắc chắn nhất: một hình hài bé nhỏ nào đó sẽ đến và ở lại.
Thế nhưng, số phận lại thử thách niềm tin đó. Khi thai kỳ ở tuần thứ 25, chị biết con mình mắc một dị tật tim bẩm sinh cực hiếm, nếu không can thiệp thì ngay khi chào đời, con cũng khó lòng sống được.
Nơi chị sống, nơi y học hiện đại và thiết bị tân tiến, vẫn chưa thể thực hiện kỹ thuật đó. Và rồi một ngã rẽ tưởng như mong manh đã mở ra tại Việt Nam, một đất nước bé nhỏ, nhưng lại đang giữ trong tay một khả năng y học đặc biệt.
Không ai có thể hiểu hết quyết định ấy đã khó khăn đến thế nào: mang thai ở giai đoạn nhạy cảm và rời khỏi đất nước mình đang sống, di chuyển ra nước ngoài để đánh đổi lấy một cơ hội rất mong manh. Nhưng làm mẹ là như vậy. Mẹ là người dám liều mình vì một cơ hội, dù cơ hội đó nhỏ như một mạch máu trong tim con mình.

Ca can thiệp đầu tiên không thành công. Thai nhi nằm quay mặt xuống, không thể tiếp cận được buồng tim trái. Một thất bại y khoa có thể được xem là điều bình thường, nhưng không ai trong ê-kíp gọi đó là kết thúc. Không bác sĩ nào buông tay, người làm cha mẹ cũng chưa rơi vào tuyệt vọng.
Vì với họ, đây không còn là một ca bệnh. Đây là một sinh linh.
Ngày 28/5, tại Bệnh viện Từ Dũ và Bệnh viện Nhi đồng 1, cuộc hội tụ đặc biệt giữa những chuyên gia đầu ngành từ Việt Nam, Ý và Úc đã diễn ra. Mọi kỹ thuật, mọi ánh mắt, mọi nhịp tim đều hướng về một nơi: trái tim chưa trọn vẹn của một em bé chưa chào đời.
Ca thông tim bào thai thứ hai được thực hiện trong tình trạng căng thẳng. Không ai biết kết quả sẽ ra sao, nhưng tất cả đều biết một điều: không ai trong phòng mổ sẽ rời đi khi chưa làm hết phần mình.
Rồi khoảnh khắc ấy đến. Khi dòng máu bắt đầu chảy mạnh qua van động mạch chủ. Khi nhịp tim thai trở lại đều đặn 141 lần/phút. Một sự sống không còn bị bóp nghẹt. Và trong căn phòng ấy, những người bác sĩ từng trải, đã vỡ òa.
Người ta thường nghĩ bác sĩ quen với sinh tử, nhưng không ai thật sự quen được. Có những ca mổ khiến lòng người chai lại. Nhưng có những ca mổ khiến lòng người tan ra. Đó là khi, sự sống được gọi về từ lằn ranh mong manh nhất. Người mẹ bật khóc, người cha viết thư cảm ơn. Những lời cảm ơn không trau chuốt, nhưng chân thành đến tận cùng: “Cảm ơn các bạn vì đã không từ bỏ.” Đó không chỉ là lời cảm ơn cho một ê-kíp, đó là lời cảm ơn gửi đến một tinh thần: tinh thần y đức của bác sĩ Việt Nam, của một dân tộc chưa từng chịu đầu hàng trước số phận.
Chúng ta có thể không có công nghệ tối tân nhất, nhưng chúng ta có những con người không dễ dàng buông tay. Những bác sĩ Việt Nam, lặng lẽ, nhẫn nại, và kiên cường đã đưa y học Việt Nam lên một nấc thang cao hơn không phải bằng quảng bá, mà bằng một nhịp tim thực sự được giữ lại.
Câu chuyện này rồi sẽ được kể lại như một kỳ tích. Nhưng kỳ tích ấy không bay bổng, không xa xôi. Kỳ tích ấy nằm trong lòng của một người mẹ, trong ánh mắt biết ơn của một người cha… và trong giây phút tất cả những người có mặt hôm ấy đã cùng khóc – vì một đứa trẻ chưa chào đời.
***
Sự sống đôi khi chỉ cần một chỗ để nương tựa: một cánh tay không buông, một niềm tin không gãy vỡ. Và Việt Nam, lần này, đã là nơi như thế.
Có thể sẽ không ai nhớ tên những bác sĩ đã góp mặt trong ca mổ, nhưng người ta sẽ nhớ Việt Nam – như nơi đã níu giữ sự sống bằng đôi tay không bỏ cuộc.
Có những ngã rẽ không định trước, nhưng có những điểm đến là định mệnh.
Có những sự sống tưởng như mong manh, nhưng có những con người khiến nó được giữ lại, bằng tất cả những gì tử tế nhất.
Cảm ơn những người đã không từ bỏ. Để một nhịp tim nhỏ bé có thể đập lên như một bản hòa ca giữa đời này.
Có những bài báo sẽ lưu lại thông tin, bạn có thể tìm đọc. Nhưng có những dòng chữ cần được lưu lại để chạm vào cảm xúc, đó là điều mà Yuumon chọn khi viết những dòng này. Yuumon cảm phục trước lòng can đảm của người mẹ, và cúi đầu trước tinh thần y đức của những bác sĩ Việt Nam.
Một lần nữa: ở đâu có yêu thương, ở đó sự sống sẽ chọn ở lại.
© 2025 Yuumon.
Bản quyền nội dung thuộc về Yuumon. Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa, hoặc đăng tải lại dưới bất kỳ hình thức nào mà không ghi rõ nguồn. Nếu trích dẫn, xin vui lòng dẫn link về bài viết gốc tại: www.yuumon.com